Nhân vật mà mỗi người chúng tôi chờ đợi nãy giờ để hỏi mình sẽ đi đâu, giờ đang đứng
trước mặt, mỉm cười và cầm 1 sấp hồ sơ lý lịch trên tay. Mỗi Đại úy LLDB
đều xứng đáng được quyền hi vọng chỉ huy một phân đội A, tôi cũng không ngoại lệ.
Ngay lúc ấy tôi nghĩ số phận của mình đã an bài, ở lại Nha Trang và làm
trong Trung tâm hỗ trợ hậu cần, bởi kinh nghiệm tôi đã có trong hậu cần.
Ở tuổi 32, tôi là Đại úy già nhất trong nhóm, khá ngạc nhiên khi ông ta
gọi lên phía trước, trao cho tôi một xấp chỉ thì và báo rằng tôi sẽ đi
Cần Thơ, vùng 4 chiến thuật. Ông ta bảo tôi trình báo với Trung tá Tuttle,
chỉ huy trưởng của bộ chỉ huy "C". Ông ta chỉ tôi đi về phía Trung tâm điều hành bay để hỏi chuyến bay sớm nhất tới Cần Thơ.
Khi đi ra khỏi
phòng họp, tôi nghe ông ta nói với những chỉ huy còn lại, họ có thể chỉ
huy 1 phân đội A nếu họ có kinh nghiệm chiến đấu thực tế. Tôi từng là Trung
úy Công binh chiến đấu, tham gia những ngày cuối của cuộc chiến Triều
Tiên. Tôi nhận thức được rằng giắc mơ của minh đã thành hiện thực, trở
thành chỉ huy 1 phân đội A.
Chuyến bay tới
Cần Thơ trên chiếc máy Caribou của Không quân chỉ cất cánh ít phút sau
buổi ăn trưa, ngày Nô-el. 4 người chúng tôi ngồi ngay phía sau buồng
lái, hướng mặt về phía đống hàng hóa chở đi Saigon và Cần Thơ. 3 người
đồng đồi kia đều là Hạ sĩ LLDB, đang trên đường trở về Mỹ, nôn nóng kể
cho tôi nghe những gì họ đã trãi qua. Tôi được thưởng thức những trận
đánh, chiến thắng và bi kịch mà từng người bọn họ vượt qua. Họ hãnh diện
cho tôi xem những bức ảnh mà họ đã chiến đấu bên cạnh các đồng sự không
chính quy, nổi bật với chiến thắng, nhưng cũng đổ máu trong những lần
chiến bại. Một Hạ sĩ nói với giọng mỉa mai: "Việt Cộng - chiến binh bóng
ma", những người bất ngờ xuất hiện, như từ trong không khí đi ra, ở
những nơi và những lúc ít ngờ tới nhất, rồi sau đó biến mất vào trong
những khu rừng. Anh ta quen thuộc với khu vực, nơi anh ta chờ đợi để
phục kích cuộc đánh trả. Anh ta nhanh chóng nhận ra rằng đội của mình đã
sẵn sàng đối đầu với đối phương, khóa huấn luyện về chiến tranh du kích
ở Smoke Bomb Hill đã được đền đáp. Anh ta nhìn tôi, cười và nói:
- "Đại Úy", chúng tôi đã xong việc và cho những tên Cộng đó biết mùi.
Đại
Úy, phát âm nghe như "Die We" (chúng ta tiêu đời). Tôi nghĩ nên làm
quen với nó. Biểu cảm bằng tiếng Việt, giờ đã thành bản năng của những
người này, họ học trong lúc làm việc và chiến đấu cùng người dân địa
phương. Tôi lắng nghe kỹ lưỡng, ráng ghi nhớ cho hết. Tôi cố bước đi đúng
hướng trên hành trình mà tôi sẽ đi.
Cả thảy bọn họ đều
bày tỏ tiếc nối rằng đa số lính Mỹ đến VN đều là lính thông thường,
thiếu huấn luyện. Do đó họ sẽ ít có cơ hội chống chọi lại đối thủ biết
đánh du kích, có trang bị khí giới và kinh nghiệm chiến đấu. Cuộc trò
chuyện ngừng lại khi chúng tôi đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Bọn họ
háo hức đi nhanh xuống đất. Từ Saigon họ sẽ lên chuyến bay khác, bước
cuối trong chuyến hành trình trở lại quê nhà Hoa Kỳ. Chúng tôi đáp ở
cổng hàng không, các anh Trung sĩ xuống máy bay, xe kéo đến bốc dỡ hàng hóa.
Không
đầy 20 phút sau, chúng tôi lại cất cánh hướng về phía Nam, phía trên
những cánh đồng lúa vùng đồng bằng, hướng về Cần Thơ. Lúc xế chiều,
chúng tôi hạ xuống và lượn 1 vòng băng ngang con sông lớn Mekong (sông
Hậu) trước khi đáp xuống bãi hạ cánh của bộ chỉ huy C. Chúng tôi đến điểm dừng.
Ngay khi hàng hóa hậu cần được dỡ xuống, không khí nóng và ẩm ướt tràn
vào. Tôi lấy hành lý và đi xuống con đường láng nhựa, được chào đón bởi
Thượng sĩ của bộ chỉ huy C. Một người lớn con, lực lưỡng, cánh tay rắn chắc.
Anh ta chộp lấy túi hành lý của tôi nhẹ nhạng, như thế nó chỉ chứa có
lông vũ bên trong, sãi bước qua cổng chính, dẫn tôi đi ngang phòng ăn và
đi vào trại lính. Với cánh tay còn lại, anh ta chỉ về hướng căn nhà gỗ,
hai tầng, lợp tôn.
- Đó là Tổng hành dinh, Đại úy. Văn
phòng của Trung tá Tuttle ở trên lầu, phòng bản đồ và phòng họp nằm ngoài
cửa phòng ông ấy. "Ông già" sẽ gặp anh đúng vào lúc 8:00.
Anh ta nói lớn.
Sau
khi dẫn tôi qua khỏi cánh cửa ở hướng Bắc, phía cuối doanh trại, anh ta
cho tôi coi 1 cái phòng nhỏ rồi bỏ hành lý của tôi vào đó. Phòng không
có cửa, chỉ có miếng rèm bằng tre. Đi xuống phía dưới hành lang, anh ta
chỉ tôi nhà tắm và nhà vệ sinh. Anh ta cho tôi biết là nhà ăn phục vụ
lúc 7 giờ, chỉ có vài món ngon, gợi ý tôi nên chen lấn nếu cần. Anh ta
bỏ đi, ngập ngừng 1 lúc, quay mặt lại hỏi tôi, có phải tôi là "Dan Nguy
Hiểm" không? Vì anh ta nghe được từ Thượng sĩ cấp trên. Tôi không trả
lời, chỉ cười trừ. Anh ta gãi đầu, cười toe toét, bỏ đi nhẹ nhàng, lẩm
bẩm gì đó.
Căn cứ không quân Cần Thơ